Tôi nghe mà như sét
đánh bên tai. Cưới
Thanh Trúc ư? Đó là
điều ko thể đối với cả tôi
và Thanh Trúc mà cả hai
bà mẹ đều ko hiểu. Mỗi
người chúng tôi đều có
sự lựa chọn cho tình yêu
của riêng mình, chúng
tôi ko thể cưới nhau,
hoàn toàn ko thể.
Nhưng... biết làm sao để
hai bậc phụ huynh hiểu
đây?
Tôi mệt mỏi nằm dài
trên giường, lấy cớ ăn
cơm cùng đối tác rồi nên
tôi bỏ cả cơm tối. Tôi rất
sợ chuyện này sẽ ảnh
hưởng đến kì thi tốt
nghiệp sắp tới của cô ấy.
Cô ấy đã học hành rất
chăm chỉ, mặc dù lượng
kiến thức cô ấy có đc
trong một tháng qua là
vô cùng ít ỏi, thế nhưng
điều đó ko có nghĩa là sẽ
hết hy vọng để cô ấy đỗ
tốt nghiệp. Tôi muốn gọi
điện cho Thanh Mai bởi
có thể giờ này cô ấy
cũng đã hay
tin như tôi. Nhưng tôi cứ
suy nghĩ mông lung mãi,
tôi chẳng thể nào bấm số
nổi. Nếu tôi gọi lúc này
mà vẫn chưa có cách giải
quyết khác nào khơi nên
nỗi lo sợ cho cô ấy. Tôi
ko muốn người con gái
tôi yêu phải khóc. Tôi
quyết ko để điều đó phải
xảy ra, ít nhất là lần này.
Tôi gọi điện và mời
Thanh Trúc uống cà phê
để bàn chuyện đang xảy
đến với chúng tôi. Thanh
Trúc cũng có vẻ lo lắng
chẳng kém gì tôi. Các
bạn đừng ngạc nhiên vì
sao Thanh Trúc lại phải
lo lắng. Cô ấy có một ông
người yêu giầu có, tài
giỏi lại yêu cô ấy chân
thành. Nhưng có một lý
do mà cô ấy chưa thể
nói với mẹ, đó là ông
tổng giám đốc ấy còn có
một đứa con riêng. Và
bà Thanh với tự trọng và
suy nghĩ của bà nhất
định ko thể đồng ý cho
đứa con gái vừa xinh
đẹp, nết na lại vừa giỏi
giang chịu thiệt thòi như
thế. Làm sao bà ấy có
thể chấp nhận cho cô
con gái yêu đi làm mẹ
kế, làm kẻ thế chân cho
ngươì vợ cả để nuôi dạy
đứa con người ta đc chứ.
Thanh Trúc biết điều đó
nên cô ấy ko giám nói
chuyện tình cảm của
mình với mẹ. Và giờ đây
cũng giống như tôi, cô
ấy sợ sệt và lo lắng.
- Anh Lâm, em biết mình
có lỗi với anh, nhưng em
xin anh đó. Em ko thể lấy
anh! - Tôi biết chứ,
Thanh Trúc cũng giống
như mẹ ko hề biết tôi đã
yêu cô em Thanh Mai bé
bỏng và tinh quoái của
cô ấy. Tôi cố gắng mỉm
cười chấn an cô ấy.
- Thanh Trúc bình tĩnh đi
em! Rồi ta sẽ có cách
giải quyết. Anh nhất định
cũng sẽ ko lấy em đâu vì
anh đã tìm thấy một nửa
của mình rồi. - Thanh
Trúc ngạc nhiên nhìn tôi,
cô ấy chợt tươi tỉnh sắc
mặt.
-
Thế thì còn gì phải lo
nữa. Anh chỉ cần nói là
anh đã có người yêu và
ko thể lấy em với mẹ anh
là đc. Và việc chúng ta
lấy nhau sẽ ko xảy ra. -
Đâu dễ như cô ấy nói
chứ. Nếu tôi có thể công
khai thì giờ tôi đã chẳng
phải đau đầu thế này.
- Nhưng anh cũng giống
như em, có lý do riêng
ko thể công khai người
yêu với mẹ. Hơn nữa mẹ
anh rất thích em.
- Em biết chứ, mẹ em
cũng vậy, bà luôn miệng
khen anh. Kêu anh vừa
thành đạt, lại tử tế và lại
còn chưa có vợ con. Em
sợ lắm! Em và anh Chan
chúng em yêu nhau. -
Lần đầu tiên tôi thấy
Thanh Trúc khóc. Phải
rồi cô ấy cũng giống như
bao phái yếu khác mà
thôi.
Đã hơn một tuần rồi mà
chúng tôi vẫn chưa tìm
ra đc cách giải quyết.
Trong khi đó hai bà mẹ
đã rục rịch chuẩn bị và lo
liệu cho cái đám cưới
viển vông của hai người.
Thanh Mai biết chuyện
nhưng cô ấy chẳng nói gì
cả, vẫn vui cười như ko.
Nhưng tôi biết một điều
là cô ấy buồn lắm bởi
sáng nào gặp tôi cũng
thấy mắt cô ấy sưng húp.
Đang còn chưa tìm ra
cách giải quyết thì đùng
một cái chúng tôi nhận
đc quyết định từ hai bà
mẹ:
- Hai mẹ đã quyết định
rồi, tháng 8 là tháng đẹp
để tổ chức đám cưới cho
hai con. Từ giờ đến lúc
đó là còn 4 tháng nữa.
Đủ cho cả hai con và
chúng ta chuẩn bị.
Chúng tôi nhìn nhau
chẳng nói một lời nào.
Trong khi đó hai bà mẹ
cứ vui vẻ với kế hoạch
cưới xin mà chẳng hề
nhận ra bầu không khí
ảm đạm nơi ba đứa con.
Sự mệt mỏi trong tôi
thấy rõ, tối thứ 7 nên tôi
muốn đưa Thanh Mai đi
chơi và cũng để xua tan
đi sự mệt mỏi và bế tắc
của chúng tôi. Vì chỉ
có ở bên nhau chúng tôi
mới có đc sự vui vẻ và
hạnh phúc. Chúng tôi
lặng lẽ đi bên nhau. Bàn
tay nhỏ bé của cô ấy siết
chặt lấy tay tôi. Những
cơn gió mùa hè thổi lùa,
cái hiu quạnh càng xâm
chiếm nhiều hơn.
- Anh ơi em muốn cưới
anh!
- Anh cũng muốn lấy em
và chỉ lấy mình em thôi!
- Vậy thì mình cưới nhau
nhé!
Tôi lặng im và thở dài.
Tôi muốn, muốn lắm chứ
nhưng mọi chuyện lại
chẳng dễ dàng chút nào.
Thanh Mai siết tay tôi
dừng lại.
- Anh ko trả lời em sao?
Anh có muốn cưới em
trong năm nay ko?
- Ý em là gì hả Thanh
Mai?
- Là sẽ cưới em ngay sau
khi em thi xong tốt
nghiệp. 1 tháng nữa
thôi.
- Em đùa đấy à? Làm sao
có thể chứ Thanh Mai.
- Vấn đề chỉ là anh có
muốn hay ko thôi!
- Anh muốn, anh muốn!
Ngay bây giờ nếu có thể
anh cũng muốn lấy đc
em ngay. Thanh Mai ơi,
anh yêu em nhiều lắm,
anh ko thể mất em hiểu
chưa!
- Ừ vậy thì quyết định vậy
nhé. Mình sẽ cưới nhau!
- Còn mẹ em và mẹ anh.
- Hì, em có cách rồi mà!